Ngày dành cho hạnh phúc, giữa một chuỗi ngày thiếu vắng niềm hạnh phúc
Quản Trị Viên
Th 6 20/03/2020
"Hạnh phúc là gì?"
Thật vô cùng khi đi tìm một câu trả lời cho câu hỏi này. "Hạnh phúc là gì?" - Biết bao nhiêu thế hệ - con người vẫn miệt mài sống và tìm kiếm hạnh phúc qua đủ mọi hình hài, dáng vẻ. Cái cảm giác đủ đầy, trọn vẹn được tái sinh qua nhiều hình thức khác nhau, trong tình yêu lứa đôi, tình cảm gia đình, cảm giác thành công, khi thực hiện được một giấc mơ…. Chúng ta nỗ lực và cố gắng mỗi ngày - đều chỉ để nắm bắt được những mảnh rất vô hình của niềm hạnh phúc.
Mỗi người lại có cho mình một định nghĩa riêng biệt về hạnh phúc, và cứ mỗi giai đoạn trong cuộc đời - chúng ta lại tự vấn để tìm ra điều khiến mình hạnh phúc ở hiện tại là gì. Và thật tình cờ khi hôm nay, 20/3 - là ngày Quốc tế Hạnh phúc. Một ngày thật đặc biệt, vào một khoảng thời gian cũng vô cùng đặc biệt.
Ngày dành cho hạnh phúc, giữa một chuỗi ngày thiếu vắng niềm hạnh phúc.
Trong những ngày này, chúng ta ít nhắc đến niềm hạnh phúc. Áp lực lẩn quất ở khắp mọi nơi trong không khí và nỗi sợ hãi trực trào ngay khi có một tin tức tiêu cực. Cuộc sống bị đảo lộn và không còn giống như nó vốn dĩ, và chúng ta luôn chuẩn bị tinh thần cho những câu chuyện tệ đi chỉ sau 1 giờ, 1 ngày, 1 tuần. Hình ảnh một thế giới u ám, những con đường không một bóng người, những bệnh viện quá tải và những câu chuyện về sự tuyệt vọng của con người thời dịch bệnh. Nếu như cách đây 1 tháng, người ta nói thế giới sẽ bước vào những ngày đen tối như thế này, rất có lẽ chúng ta sẽ nghĩ họ bị hâm.
Thế nhưng dù có là người lạc quan hay không, chúng ta cũng phải chấp nhận một sự thật rằng dịch bệnh đã thay đổi cuộc sống của tất cả loài người trên hành tinh này. Những thói quen mới bắt đầu được hình thành, và chúng ta cũng đang dần thích nghi với nó. Và dường như đến lúc này, khi cuộc sống bình thường không còn bình thường nữa, thì tất cả loài người đều đang có chung định nghĩa về hạnh phúc.
Hạnh phúc là những người thân yêu được khoẻ mạnh. Dịch bệnh ập đến với sự đe doạ lớn nhất đến người già, người trung niên có tiền sử bệnh. Bất giác, tất cả chúng ta đều lo âu nghĩ đến người thân của mình, đến bố, mẹ, ông, bà… Hạnh phúc lớn nhất lúc này là được nhìn thấy những người thân yêu vẫn an toàn và cả gia đình mình vẫn có thể nắm tay nhau đi qua những ngày tối tăm.
Hạnh phúc là được về Việt Nam, được về nhà. Mới sáng nay thôi, tôi đọc được những dòng chia sẻ tuyệt vọng của một bạn du học sinh ở Ý, khi biết mình đã nhiễm bệnh nhưng không được khám, cũng không còn lương thực - phải vào quán bar đêm kiếm đồ ăn cầm cự. Niềm hy vọng, tia sáng le lói của họ lúc này, có lẽ là được bước lên chuyến bay về với đất mẹ. Giữa những ngày dịch bệnh reo rắc nỗi sợ hãi trên khắp hành tinh, hàng trăm nghìn du học sinh, kiều bào trên khắp thế giới đều đang trên hành trình trở về, bởi chẳng nơi đâu an toàn hơn mái ấm. Thế giới ngoài kia đang hỗn loạn, hạnh phúc lớn nhất chính là được về với vòng tay của mẹ cha, của đồng bào.
Hạnh phúc là có một công việc để làm. Dịch bệnh lây lan trong một thời gian dài, kinh tế bị ảnh hưởng nặng nề kéo theo cả công việc của người lao động. Thu nhập sụt giảm mạnh, thậm chí, nhiều người chẳng thể giữ nổi việc làm của mình. Hạnh phúc lúc này, là vẫn được đi làm, vẫn được bận bịu, vẫn được nhận lương mỗi tháng.
Hạnh phúc lúc này là trẻ con được đi học, đi chơi. Ngày hôm trước, tôi có đọc trên Facebook một người bạn, anh viết rằng đã lâu rồi hai đứa trẻ nhà mình chưa được ra khỏi nhà. Cả ngày náu mình trong nhà, không được đến trường gặp bạn bè đã đành, đến ngày cuối tuần cũng chẳng thể ra ngoài đi chơi. Có ngày, khó chịu quá, anh mới dám cho con thò mặt ra đường 15' - 20' đi dạo, chơi đùa lúc vắng người. Trẻ con vẫn ngây thơ, chẳng biết điều gì đang xảy ra, chỉ biết là bỗng nhiên thế giới trở nên bé lại, chỉ bằng bốn bức tường và cái sảnh chung cư. Hạnh phúc lúc này, là trẻ con lại được đến trường, được ra sân chơi, được nô đùa ngoài trời với bạn bè và bố mẹ.
Hạnh phúc là ngày cuối tuần được trả về đúng nghĩa của nó. Chúng ta đã từng mong chờ biết bao đến ngày cuối tuần, để được nghỉ ngơi, để được xuống phố cafe, ăn trưa trong cái nắng muộn. Cái ngày cuối tuần thay đổi tất cả mọi thứ khi bệnh nhân 17 xuất hiện, và tất cả chúng ta một lần nữa cuốn vào cuộc chiến khốc liệt với dịch bệnh. Ngày cuối tuần đã không còn là những ngày nắng đẹp thảnh thơi, gia đình và bạn bè cùng rủ nhau cafe, đi dạo phố đi bộ. Đường phố cuối tuần vắng thưa người như Tết, mọi người thậm chí chẳng dám bước chân ra ngoài. Cuối tuần vắng tanh, vắng cả niềm vui của nó vốn dĩ.
Cuộc sống đã thay đổi rất nhiều kể từ khi virus hoành hành khắp thế giới. Cái gọng kềm siết chặt của nó lách vào từng ngóc ngách của đời sống, bẻ ngoặt những thói quen, những gì tạo nên niềm vui thú của cuộc sống. Nhưng chỉ khi đứng trong chuỗi ngày mà những gì bình thường nhất bị đảo lộn, ta mới thấy niềm hạnh phúc của những điều bình thường, giản dị và hiển nhiên ấy lớn lao đến nhường nào.
Hạnh phúc bây giờ, là cuộc sống được quay lại như bình thường. Là chúng ta có thể xuống phố mà chẳng lo lắng về corona. Là không phải thắt tim lại mỗi khi nghe một bản tin ra rả vì nghĩ đến bố mẹ mình ở nhà. Là lại được gặp gỡ nhau, nói dăm ba câu chuyện vui vẻ, uống một ly cafe, ngồi vỉa hè mà không lo lắng. Là đi máy bay mà không sợ mình sẽ thành F2, F3. Là lại được lên kế hoạch cuối tuần này đi ăn uống, rồi tháng sau chúng mình sẽ cùng đi du lịch ở đâu.
Chúng ta chấp nhận sống cùng với nỗi lo âu, với những ngày u ám thiếu tiếng cười và sự hào hứng bởi bây giờ chúng ta cần phải như vậy. Thế nhưng, hãy đừng để nỗi sợ hãi ấy lấy đi những năng lượng tích cực và tinh thần lạc quan, hãy tin rằng những ngày tươi sáng đang đến, và chúng ta sẽ nhìn lại những ngày này - rồi mỉm cười vì đã nắm tay nhau thật chặt và bước qua.
Và ngày hôm nay, xin chúc các bạn có một ngày Quốc tế hạnh phúc thật hạnh phúc, bởi đó là điều tất cả chúng ta đều cần.